Tôi phải thừa nhận rằng, trong lớp tôi không có người bạn nào quá thân thiết, có lẽ tôi không cùng tần số với mọi người. Khi cả lớp chia sẻ cảm nghĩ của mình thì tôi không nhắc đến bạn nào là bạn thân nhất và không bạn nào nhắc đến tên mình, Tôi cảm thấy điều đó là hợp lí, tôi không có dành nhiều thời gian cho các bạn, cho lớp dù làm cán sự lớp 3 năm. Trải qua gần 3 năm, có những điều tôi đã học hỏi được từ các bạn, những thứ mà chẳng có trong sách vở.
Nếu ví lớp học là một bức tranh, thì mỗi người bạn là một mảng màu đặc biệt, không ai giống ai, nhưng khi ghép lại, tất cả tạo nên một bức tranh đầy ý nghĩa.
Chậm mà chắc
Tôi đã nghe cụm từ này rất nhiều lần từ các thầy cô khi nhắc đến Đạt, Tuyến và Triết. Các bạn ấy không phải những người học quá nhanh hay xuất sắc ngay từ đầu, nhưng lại rất kiên trì và cẩn thận. Kiến thức của các bạn ấy vững vàng, kỹ năng làm bài thi cũng rất chắc chắn, khiến tôi không ít lần thán phục.
Nhìn lại bản thân, tôi nhận ra mình thường hấp tấp, vội vàng, thiếu sự suy xét kỹ càng. Những lần phạm sai lầm, tôi mới hiểu rằng không thể lúc nào cũng vô tư như hồi nhỏ. Mỗi bước đi đều cần được cân nhắc, xem xét cẩn thận, bởi đôi khi chậm mà chắc lại là con đường dẫn đến thành công.
Cải thiện bản thân qua từng ngày
Tôi luôn quan sát mọi người từ xa và nhận ra rằng ai cũng đang tiến bộ theo cách riêng của mình.
Về học tập, tôi thấy Đức ngày càng chăm chỉ và tiến bộ rõ rệt (giờ còn chăm hơn tôi nữa!). Tùng và Thành Trung thì miệt mài cày Lý, Toán, không ngừng trau dồi kiến thức. Minh Phương – người từng ngồi cùng bàn với tôi hồi lớp 10, sau này chuyển đi – cũng rất chăm học tiếng Anh và đã đạt được thành tích đáng nể. Còn Nhung, dù tôi không biết bạn học tiếng Trung có đọc được mấy dòng chữ trên đình chùa không, nhưng thấy bạn đã thi chứng chỉ là biết có công phu. Nhân tiện, chỉ tôi cách nói ”***” bằng tiếng Trung được không? 😆 Các bạn tôi biết từ cấp 2 như Mai, Triết, Tùng, Đạt, Ngân thì còn chăm chỉ hơn nữa. Đặc biệt là Mai, chắc Mai định thi mọi thứ có thể. Không chỉ về học tập, mà nhan sắc của mọi người cũng thăng hạng theo thời gian. Phạm Anh, Minh Phương, Hoàng Anh ngày càng xinh đẹp, còn Tùng, Triết và “anh phở” cũng ngày một phong độ hơn. Trong thời đại này, không chỉ “tốt gỗ hơn tốt nước sơn” nữa đâu
Chỉ có trẻ con mới chọn một trong hai, người lớn thì lấy hết! 😎
Đam mê
Tôi may mắn tìm ra đam mê của mình từ năm lớp 8—một thời điểm không quá nhỏ để bị xem nhẹ, nhưng cũng đủ sớm để định hướng nghề nghiệp. Thế nhưng, khi bước vào môi trường này, tôi nhận ra rằng không ai xung quanh có chung sở thích với mình. Và có lẽ, nhiều người cũng cảm thấy như tôi.
Đã có lúc tôi tự hỏi: mình làm gì, mình code để làm gì, mình suy nghĩ những thứ mà người khác cho là viển vông ở độ tuổi này để làm gì? Nếu không có các cuộc thi, thử thách, nơi tôi được công nhận và đánh giá, có lẽ tôi đã không thể duy trì được đam mê này lâu đến thế. Nếu bạn xem Github của tôi—trang lưu trữ code—bạn sẽ thấy năm nào tôi cũng có khoảng 2-3 tháng không làm gì cả. Đơn giản vì tôi mất động lực.
Nhưng ở lớp, tôi thấy những người như Hiếu với năng khiếu hát và làm nhạc, Hoàng Anh và Ngọc Linh với tài vẽ tranh, luôn cố gắng khẳng định bản thân theo nhiều cách khác nhau. Điều đó nhắc nhở tôi rằng đam mê giống như ngọn hải đăng soi đường, nhưng để đến được bến bờ, chúng ta vẫn phải tự mình chèo lái, vượt qua những cơn sóng gió. Dần dần tôi nhận ra lập trình không chỉ là ngồi vào máy gõ gõ ngầu ngầu mà là giải quyết vấn đề và tư duy máy tính. Bạn nào còn lo vì không học được lập trình thì đùng lo nhé, bạn sẽ nghỉ 80% và lập trình chỉ 20% thôi , đó là vì sao tại các trường đại học hàng đầu về máy tính như Standford, NUS thì các bài kiểm tra về lập trình sẽ làm trên giấy!
Mang lại năng lượng tích cực
Bạn sẽ cảm thấy thế nào khi xung quanh toàn là sự im lặng, trầm lắng? Với tôi, đó là một cảm giác còn khó chịu hơn cả những nỗi buồn của chính mình. Đã có những ngày tôi ngồi vào bàn học mà thấy trống rỗng, và cảm giác ấy kéo dài cả tuần.
Nhưng rồi tôi nhận ra rằng có những người luôn biết cách tự tạo niềm vui cho bản thân. Họ nuôi thú cưng, chơi cùng bạn bè, làm những điều nhỏ bé nhưng mang lại nguồn năng lượng tích cực. Sự vui vẻ của họ không chỉ dành cho riêng họ, mà còn lan tỏa đến những người xung quanh, khiến ai cũng muốn được tiếp thêm cảm hứng như vậy.
Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là hãy sống thật với bản thân. Tích cực không có nghĩa là lúc nào cũng phải gượng ép vui vẻ. Đôi khi, chấp nhận những cảm xúc của chính mình cũng là một cách để tìm lại sự cân bằng trong cuộc sống.
Rèn luyện tư duy
Trong 12 năm học, chắc hẳn ai cũng từng gặp những bài toán tưởng chừng như không thể giải nổi, làm mãi vẫn không ra đáp án. Cô giáo cấp 2 của tôi từng nói: “Hãy nghĩ về bài này trong 3 ngày, lúc ăn, trước khi đi ngủ cũng nghĩ; nếu không được thì mới hỏi.” Lúc đó, tôi không hiểu lắm, nhưng sau này mới nhận ra tư duy không phải thứ có sẵn, mà cần rèn luyện qua từng thử thách. Tôi luôn nghe các anh chị kể rằng học sinh ở Minh Đức rất giỏi toán, và sau 3 năm, tôi thấy điều đó thực sự đúng—rất đúng. Các bạn ấy có tư duy logic tốt, và nhờ vậy mà học xuất sắc các môn tự nhiên. Những cái tên như Tài, Sơn, Tuyến là những minh chứng rõ ràng nhất. Khi làm toán, ai cũng có thói quen nháp nhiều hướng đi khác nhau, thử nghiệm từng con đường để tìm ra đáp án. Theo tôi, đó không chỉ là cách học mà còn là cách chúng ta làm việc sau này. Suy cho cùng, thứ còn lại sau những năm tháng trên ghế nhà trường không chỉ là kiến thức, mà quan trọng hơn cả chính là tư duy.
Những điều cần cải thiện
-
Đúng giờ Đây có lẽ là điều quan trọng nhất mà mọi người cần cải thiện. Hãy cố gắng đến trước hẹn khoảng 5-10 phút, vì không ai thích chờ đợi người khác—đặc biệt là trong tình yêu đấy nhé! Việc đúng giờ không chỉ thể hiện sự tôn trọng với người khác mà còn giúp mọi thứ diễn ra suôn sẻ, hiệu quả hơn.
-
Chủ động tham gia các hoạt động của lớp, của trường Có một số bạn thường nói rằng: “Mình không biết làm nên không đi.” Nhưng thử nghĩ xem, ban đầu ai mà chẳng từng không biết làm? Nếu không luyện tập cách vặn một con ốc, làm sao có thể sử dụng được máy khoan? Nếu không bắt đầu từ những điều nhỏ, làm sao có thể thực hiện những điều lớn hơn? Hãy chủ động hơn, tích cực hơn, vì đây đều là những kỹ năng quan trọng mà ai cũng nên có.
-
Các dịp Tết thì lớp đều đến thăm nhà thầy chủ nhiệm nhưng mình thấy các bạn cứ sao ý, năm nay cũng là năm cuối rồi, mọi người hãy trân trọng những thầy cô giáo của mình. Dù các thầy cô đôi lúc có nghiêm khắc nhưng cũng là do chúng ta sai trước và các thầy cô hay bố mẹ đều muốn tốt cho chúng ta!
Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây, lần đầu tôi viết dạng blog như này nên có hơi cộc lốc và những điều tôi chia sẻ nhiều bạn sẽ thấy sáo rỗng. Sau gần 3 năm, tôi đã học được nhiều điều từ các bạn và hi vọng các bạn cũng sẽ thấy được gì đó từ tôi. Có những lúc tôi cảm thấy mình không thuộc về nơi này, không ai cùng chung sở thích để chia sẻ. Nhưng sau tất cả tôi thấy rằng, không ai là hoàn hảo và hãy làm những điều tốt nhất trong môi trường hiện tại.
Cuối cùng tôi muốn chúc mọi người đều đỗ nguyện vọng 1; luôn có sức mạnh để vượt qua khó khăn. Hi vọng những năm sau họp lớp sẽ có nhiều bạn đến góp mặt nhé.
Các bạn có thể chia sẻ cảm nhận của mình tại form sau: Feedback